Sau từng ấy giông bão, điều quý giá nhất không phải là bạn còn đứng vững, mà là bạn học được cách bình thản trước mọi điều.
Cuộc sống chẳng phải lúc nào cũng như ý muốn. Ai rồi cũng sẽ có những ngày khốn khó, những đêm dài mất ngủ vì lo lắng, những khoảnh khắc tưởng chừng không vượt qua nổi. Nhưng sau tất cả, khi bạn nhìn lại, điều làm bạn mạnh mẽ không phải là việc bạn "thắng" hay "thua", mà là bạn đã đi qua tất cả trong sự tỉnh táo và bình tâm.
Bình thản không phải là vô cảm. Đó là khi ta học được cách chấp nhận rằng cuộc đời có lúc thuận, lúc nghịch; có khi đủ đầy, cũng có khi trắng tay. Đó là lúc ta không còn muốn chạy đua với ai, không cố níu kéo điều gì đã qua, và không hoảng loạn trước những điều chưa tới.
Giông bão dạy ta nhiều hơn cả nắng ấm.
Nó dạy ta kiên cường.
Nó dạy ta buông bỏ.
Và quan trọng nhất – nó dạy ta sống với lòng mình một cách nhẹ nhàng hơn.
Bạn sẽ không còn bận tâm người khác nghĩ gì. Bạn sẽ bớt đau lòng vì những thứ không thể thay đổi. Bạn học được cách cười giữa lúc mệt mỏi, im lặng khi chẳng cần nói thêm và kiên định với những gì mình tin là đúng.
Sau giông bão, bạn bắt đầu chọn lọc mọi thứ: chọn người ở lại, chọn điều nên giữ, chọn chuyện nên nói. Bạn thôi cần những ồn ào náo nhiệt, thay vào đó là sự an yên của chính mình.
Lời kết
Bình thản là dấu hiệu của sự trưởng thành.
Không phải ai cũng học được điều này sớm. Có người mất vài năm, có người mất cả một đời. Nhưng một khi bạn hiểu được nó, bạn sẽ thấy cuộc đời vẫn vậy, chỉ có mình là sống nhẹ hơn, thương mình hơn, và ít bị cuốn theo sóng gió hơn.
Sau tất cả, thứ giúp bạn sống sót không phải là sự phản kháng, mà là sự bình thản.
Bình thản với đời, bình thản với người, và quan trọng nhất: bình thản với chính mình.