Cuộc đời này thật to lớn

 30/08/2016


Ngày mà bản thân chính thức rời xa vòng tay ba má để đến một Thành phố lớn học tập. Tớ với hy vọng sau này sẽ có một công việc ổn định và cuộc sống tốt đẹp hơn.


Má đi cùng tớ lên nhập học chiều ngày hôm trước với hàng tá những món đồ cồng kềnh để chuẩn bị cho hành trình tự lập ở căn phòng trọ nhỏ mới thuê trước đó nửa tháng.


Con bé đã rất háo hức vì sắp được tự làm những điều bản thân cho là đúng, không còn bất cứ sự ràng buộc nào của người lớn.


Nhưng chỉ khi má lên xe trở về, chiếc xe vừa lăn bánh thì cảm giác trống trải ập đến. Tớ đứng nhìn theo cho đến khi xe mất hút ở khúc cua, thấy mắt cay xè mà không khóc được. Căn phòng trọ bỗng dưng trở nên yên ắng lạ thường, dù ban nãy vẫn còn rộn ràng tiếng má dặn dò đủ thứ. Tớ bật nhạc lên thật to nhưng không át được cảm giác hụt hẫng đang dâng lên trong lòng.


Ngày đầu đi học, tớ tự dậy sớm, tự chọn bộ đồ gọn gàng nhất, vừa hồi hộp vừa háo hức. Đường đến trường đông nghịt, xe cộ và con người khiến tớ có chút choáng ngợp. Trường đại học lớn hơn tớ tưởng, mọi thứ đều mới mẻ và xa lạ.


 Gặp ai cũng không quen, nói chuyện với ai cũng ngại. Tớ ngồi lặng yên ở hàng ghế giữa giảng đường, nghe giảng mà lòng cứ mong tiết học trôi nhanh để được về lại căn phòng nhỏ của mình – nơi duy nhất cho tớ cảm giác an toàn giữa thành phố xa lạ này.


Buổi tối, tớ gọi về cho má. Giọng má nhẹ nhàng hỏi: “Ổn không con?”. Tớ nói ổn, nhưng trong lòng thì nhớ nhà quay quắt. Nhớ cơm má nấu, nhớ tiếng tivi ba mở mỗi tối, nhớ cả tiếng chó sủa ngoài sân. Tự nhiên thấy mình nhỏ bé đến lạ, thấy cuộc sống người lớn đâu dễ dàng như đã từng nghĩ.


Nhưng rồi từng ngày trôi qua, tớ học được cách đi chợ, nấu ăn, xoay sở khi hết tiền, khi bị bệnh, và cả khi mệt mỏi nhưng chẳng ai để dựa vào. Cuộc sống xa nhà dạy tớ lớn lên từng chút một, từ những điều nhỏ nhặt nhất.


Ngày đầu tiên đi học xa nhà là vậy – một ngày mở ra cả hành trình trưởng thành, đầy bỡ ngỡ nhưng cũng đáng nhớ vô cùng.